🌧️ Cái Ghế Trống – Phần 3: Bài Hát Mới Trong Một Ngày Cũ

 

Một cô gái ngồi bên cửa sổ mùa hè, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt trầm tư. Bên cạnh là chiếc điện thoại đang phát một bài hát trong playlist, biểu tượng cho sự tha thứ không lời.
Một cô gái lặng lẽ nghe nhạc bên cửa sổ mùa hè, cạnh chiếc ghế trống – nơi ký ức và sự tha thứ cùng hiện diện.

Vy không nhớ rõ lần cuối cùng cả nhà ăn tối cùng nhau là khi nào. Có thể là sinh nhật mẹ, hoặc một buổi chiều tháng sáu, khi Dũng còn hay pha trà cho bố. Nhưng từ hôm anh bỏ đi, căn bếp trở nên rộng hơn — không phải vì thiếu người, mà vì thiếu tiếng nói.

Vy không trách Dũng. Cô hiểu cảm giác bị bóp nghẹt bởi những kỳ vọng không tên. Nhưng cô cũng không tha thứ dễ dàng. Vì trong ba tháng ấy, cô là người duy nhất nghe tiếng mẹ khóc sau cánh cửa, là người lau bàn thờ mỗi sáng, là người đặt thêm một đôi đũa rồi lại cất đi.


Tối hôm đó, khi Dũng trở về, Vy không chạy ra ôm anh như trong phim. Cô chỉ đứng sau cầu thang, như ba tháng trước, tay vẫn ôm con mèo nhỏ. Nhưng lần này, cô nhìn thẳng vào anh.

Dũng nói: “Anh xin lỗi.”

Vy không đáp. Cô chỉ gật đầu, rồi quay đi. Nhưng trong lòng, có gì đó vừa được tháo gỡ — như một nút thắt đã chờ quá lâu để được nới lỏng.


Đêm đó, Vy mở điện thoại, xóa bài hát Chờ một người không biết có quay lại.” khỏi playlist. Cô thêm vào một bài mới: Có những điều không cần nói, chỉ cần ở lại.”

Cái ghế trống vẫn ở đó. Nhưng lần đầu tiên sau ba tháng, Vy thấy nó không còn cô đơn.

🌧️ Cái Ghế Trống – Phần 4: Cái Bóng Sau Cánh Cửa

Nhận xét