🌧️ Cái Ghế Trống – Phần 5: Bức Thư Trong Ngăn Kéo

Một người mẹ trung niên ngồi bên bàn gỗ cũ, tay cầm bức thư đã ngả màu. Ánh sáng nhẹ từ cửa sổ chiếu lên gương mặt xúc động, phía sau là ngăn kéo mở hé với những tấm ảnh gia đình.
Bà Hạnh lặng lẽ đọc bức thư chưa gửi của Dũng, bên ngăn kéo cũ nơi ký ức vẫn nằm im. Ánh sáng mùa hè phủ lên khoảnh khắc đầy xúc cảm.

Bà Hạnh tìm thấy bức thư khi dọn lại ngăn kéo cũ — nơi bà vẫn cất những tấm ảnh gia đình và chuỗi hạt gỗ đã sờn.

Giấy đã ngả màu, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc: của Dũng.

“Mẹ à, con biết con làm mẹ buồn. Nhưng con không bỏ đi vì giận, mà vì sợ mình làm mẹ thất vọng thêm lần nữa.”

Bà Hạnh đọc từng dòng, tay run run. Bức thư không gửi, nhưng từng chữ như đang nói thẳng vào tim bà.

“Con nhớ mẹ. Nhớ cả những lần mẹ mắng con vì ngủ quên, vì không chịu ăn sáng. Con nhớ cả tiếng mẹ gọi ‘Dũng ơi, dậy đi học!’ mỗi sáng.”

Bà gấp thư lại, đặt lên bàn thờ. Rồi bà ra phòng khách, nơi chiếc ghế trống vẫn nằm cạnh cửa sổ.

Vy đang ngồi đó, tai nghe vẫn đeo. Ông Minh thì đứng bên bàn, rót trà.

Bà Hạnh không nói gì. Chỉ kéo ghế lại gần, ngồi xuống, và đặt thêm một tách trà.

Xem thêm

🌤️ Cái Ghế Trống – Phần 6: Một Ngày Không Cũ

Nhận xét