🌙 Người Yêu Trong Gương

 

Cô gái ngồi viết nhật ký bên cửa sổ mùa thu, nhìn vào chiếc gương cũ phản chiếu hình ảnh một chàng trai dịu dàng. Ánh sáng vàng và lá đỏ tạo nên khung cảnh lãng mạn, huyền bí.
Cô gái nhìn vào gương, thấy hình bóng chàng trai mỉm cười giữa khung cảnh mùa thu lãng mạn.

🕰️ Mùa thu năm ấy, trời Hà Nội se lạnh.

Linh sống trong một căn phòng trọ nhỏ nằm cuối con ngõ rêu phong, nơi ánh nắng chỉ len lỏi được vài giờ mỗi ngày. Căn phòng có một chiếc gương cũ, viền gỗ đã bong tróc, đặt cạnh cửa sổ nhìn ra giàn hoa giấy đang rụng dần từng cánh.

Mỗi tối, khi thành phố bắt đầu lên đèn, Linh ngồi trước gương, viết nhật ký. Cô không viết về mình, mà về một người chưa từng tồn tại – một chàng trai có đôi mắt sâu như mùa đông, giọng nói trầm như tiếng mưa rơi trên mái ngói, và nụ cười đủ khiến người ta quên đi cả những ngày buồn.


🌧️ Một đêm mưa tháng Mười.

Gió rít qua khe cửa. Linh vừa viết xong dòng cuối cùng: “Nếu anh thật sự tồn tại, hãy bước ra.”

Chiếc gương bỗng sáng lên. Không phải ánh đèn. Mà là ánh mắt. Một người con trai đang nhìn cô từ phía bên kia. Không phải phản chiếu. Mà là hiện diện.

Anh không nói. Chỉ mỉm cười. Linh đưa tay lên mặt gương. Lạnh. Nhưng không phải lạnh của kính. Mà là lạnh của da thịt.


🌌 Anh tên là Khải.

Anh bảo mình đến từ một thế giới khác – nơi những câu chữ có thể tạo ra linh hồn. Linh đã viết anh ra, từng chi tiết, từng cảm xúc. Và khi cô tin vào anh đủ lâu, anh đã tìm được đường đến thế giới của cô.

Họ sống bên nhau trong căn phòng nhỏ. Không ai biết. Không ai tin. Nhưng Linh không cần ai tin. Chỉ cần mỗi sáng thức dậy, thấy anh đang pha cà phê, ánh nắng rọi qua vai anh, và tiếng nhạc nhẹ vang lên từ chiếc radio cũ.


🍂 Nhưng mùa thu không kéo dài mãi.

Một ngày, khi Linh bắt đầu nghi ngờ – liệu anh có thật không, hay chỉ là giấc mơ cô tự tạo ra – Khải bắt đầu mờ đi. Như sương tan trong nắng.

Anh nói: “Anh chỉ tồn tại khi em tin. Khi em viết. Khi em yêu.”

Linh bật khóc. Cô viết lại truyện. Từng dòng, từng chữ, như níu giữ một điều gì đó đang tan biến.


🖋️ Và rồi, cô viết dòng cuối cùng:

“Anh không cần bước ra. Chỉ cần ở lại trong em.”

Gương sáng lên lần cuối. Không có hình ảnh. Không có tiếng nói. Nhưng Linh mỉm cười. Cô biết: tình yêu không nhất thiết phải chạm vào. Chỉ cần tồn tại – trong ký ức, trong câu chữ, và trong chính trái tim mình.

Xem thêm

Vết Mực Cuối Cùng – Chương 1: Căn Phòng Khóa Kín

Nhận xét