![]() |
Hình ảnh chiếc ghế trống cuối bàn ăn trong căn phòng mưa, gợi nỗi cô đơn và sự chờ đợi trong gia đình. |
Trời Hà Nội tháng Tám đổ mưa từ sáng sớm. Những giọt nước lăn dài trên cửa kính, đọng lại thành vệt như ai đó vừa khóc. Trong căn nhà nhỏ cuối ngõ, bà Hạnh đang đứng bên bếp, tay khuấy nồi canh rau ngót, nhưng mắt thì dán vào chiếc ghế cuối bàn ăn — cái ghế đã ba tháng không có người ngồi.
Ông Minh ngồi ở đầu bàn, tay cầm chiếc khăn vải cũ, lau đi lau lại cặp kính đã mờ. Ông không nói gì, nhưng mỗi lần lau kính là một lần ông cố giữ bình tĩnh. Vy — cô con gái út — ngồi bên góc bàn, tai đeo tai nghe, nhưng không bật nhạc. Cô chỉ muốn giả vờ không nghe thấy tiếng im lặng đang gào lên trong nhà.
Chiếc ghế trống ấy từng là của Dũng — con trai cả. Người từng khiến cả nhà tự hào, rồi khiến cả nhà im lặng.
Dũng bỏ đi sau một trận cãi vã dữ dội. Bà Hạnh đã nói những lời mà bà chưa từng nghĩ mình sẽ nói với con. Ông Minh đã đập tay xuống bàn, lần đầu tiên trong đời. Vy đã khóc, nhưng không ai nghe thấy. Và Dũng — không nói một lời — chỉ để lại một mảnh giấy gấp đôi: “Con cần thời gian.”
Mảnh giấy ấy giờ nằm trong ngăn kéo bàn thờ, bên cạnh tấm ảnh gia đình chụp năm Dũng tốt nghiệp. Bức ảnh ấy, bà Hạnh đã úp mặt xuống từ lâu.
Tối nay, mưa lớn hơn. Sấm rền ngoài trời, nhưng trong nhà vẫn chỉ có tiếng muỗng chạm vào chén. Bà Hạnh đặt thêm một chén cơm lên bàn, như mọi tối. Ông Minh đứng dậy, đi về phía cái ghế trống, rồi ngồi xuống. Không nói gì.
Vy tháo tai nghe, nhìn bố. Bà Hạnh đặt chén trà xuống, tay run run. Không ai nói gì. Nhưng ai cũng đang chờ.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Bà Hạnh đứng bật dậy, nhưng không bước ra. Ông Minh nhìn bà, rồi quay sang Vy. Cô gái trẻ lặng lẽ đứng lên, đi ra cửa.
Dũng đứng đó, áo ướt sũng, mắt đỏ hoe. Tay anh cầm chiếc balo cũ, và một túi bánh mì nóng — loại mẹ anh thích.
Vy không nói gì. Cô chỉ lùi lại, để anh bước vào.
Bà Hạnh vẫn đứng bên bàn, không rơi nước mắt, nhưng môi bà mím chặt. Ông Minh đứng dậy, kéo ghế. Dũng bước tới, đặt túi bánh lên bàn, rồi ngồi xuống.
Không ai nói gì. Nhưng chiếc ghế trống không còn trống nữa.
Xem thêm
Nhận xét
Đăng nhận xét