Vết Mực Cuối Cùng – Chương 6: Không còn chương nào nữa

 

Hình ảnh chương 6 của truyện Vết Mực Cuối Cùng, với nền giấy cũ và dòng chữ “Không còn chương nào nữa”
Trang bản thảo cuối cùng — nơi câu chuyện không kết thúc, mà bắt đầu lại từ chính người đọc.

Minh không còn viết nữa.

Cây bút vẫn nằm đó, trên trang giấy trắng, nhưng không ai cầm. Mực vẫn chảy — như thể chính câu chuyện đang tự hoàn tất mình.

Trên bàn, bản thảo đã đóng lại. Nhưng ở mép dưới cùng, có một dòng chữ vừa hiện ra, như được viết từ bên trong trang giấy:

“Người viết không bao giờ là người cuối cùng.”

Minh nhìn quanh. Căn phòng trống rỗng. Không còn bóng người. Không còn tiếng gió. Nhưng trong gương, anh thấy một bàn tay đang viết — không phải của anh.

✦ ✦ ✦

Bản thảo được gửi đến nhà xuất bản vào một ngày không có trong lịch. Không ai biết ai gửi. Không ai ký tên. Nhưng trên bìa, có một dòng duy nhất:

“Nếu bạn đọc đến đây, thì bạn đã bắt đầu viết lại tôi.”

✦ ✦ ✦

Câu chuyện kết thúc.

Hoặc bắt đầu lại — từ chính bạn.

📜 Lời Người Kể Chuyện

Tôi không phải là Minh.

Tôi không phải là người viết.

Tôi chỉ là một cái bóng — lặng lẽ đi qua những trang giấy, để lại vết mực không tên.

Bạn đã đọc đến đây. Nghĩa là bạn đã bước vào câu chuyện. Và nếu bạn thấy mình trong đó, thì có lẽ… bạn cũng đang viết.

Không phải bằng bút.

Mà bằng ký ức.

✦ ✦ ✦

Có những câu chuyện không cần kết thúc. Chúng chỉ cần một người giữ lại. Một người nhớ. Một người kể tiếp — dù chỉ trong im lặng.

Nếu bạn gấp trang này lại, hãy nhớ: vết mực không bao giờ khô hoàn toàn.

💌 Ghi chú cuối truyện

Cảm ơn bạn đã đọc đến những dòng cuối cùng.

Vết Mực Cuối Cùng không phải là một câu chuyện hoàn hảo. Nó được viết trong những đêm dài, giữa những khoảng lặng mà tôi không biết gọi tên. Có lúc tôi tưởng mình đã bỏ cuộc. Có lúc tôi nghĩ: “Liệu ai đó có cần những dòng này không?”

Nhưng rồi tôi viết tiếp. Không phải vì tôi chắc chắn. Mà vì tôi hy vọng.

Hy vọng rằng đâu đó, có người sẽ nhìn thấy mình trong những vết mực này. Có người sẽ cảm thấy bớt cô đơn. Có người sẽ nhớ lại điều gì đó — dù chỉ là một cảm giác mơ hồ.

Nếu bạn là người đó, thì tôi đã không viết vô ích.

✦ ✦ ✦

Câu chuyện này không thuộc về tôi nữa. Nó là của bạn — người đã đọc, đã cảm, đã giữ lại.

Cảm ơn bạn đã đi cùng tôi đến tận chương cuối cùng.

Và nếu một ngày nào đó bạn viết tiếp, tôi sẽ là người đầu tiên muốn đọc.

Hai Nguyen

Xem thêm

Vết Mực Cuối Cùng – Chương 5: Người Đọc Cuối Cùng


Nhận xét