Giữa Những Ngày Không Tên
Có những ngày, tôi thức dậy mà không biết hôm nay là thứ mấy. Không phải vì quên, mà vì chẳng còn quan trọng. Những ngày không tên ấy trôi qua như một dòng sông lặng lẽ, không sóng, không gió, chỉ có ánh nắng nhạt nhòa và tiếng chim thỉnh thoảng lạc giọng.
Tôi pha một tách cà phê, không đường. Đắng. Nhưng thật. Như chính tôi lúc này.
Ngoài kia, thành phố vẫn chạy theo nhịp sống hối hả. Người ta vội vã yêu, vội vã rời xa, vội vã trưởng thành. Còn tôi, chọn cách đứng lại. Không phải vì yếu đuối, mà vì tôi muốn lắng nghe tiếng thở của chính mình. Muốn biết, sau tất cả những ồn ào, tôi còn lại gì?
Có lần, tôi hỏi một người bạn: “Cậu có bao giờ thấy mình đang sống mà như đang đứng ngoài cuộc đời không?”
Bạn cười, bảo: “Tớ thấy vậy mỗi khi nhìn vào gương. Thấy một người quen, nhưng không chắc đó là mình.”
Tôi hiểu. Vì tôi cũng từng như thế. Có những ngày, tôi soi gương và thấy một đôi mắt mệt mỏi, không phải vì thiếu ngủ, mà vì quá nhiều điều chưa nói. Những điều không thể viết ra, không thể gọi tên, chỉ có thể giữ lại như một vết mực loang trong tim.
Nhưng rồi, tôi học cách yêu những ngày không tên. Vì chính trong sự vô định ấy, tôi tìm thấy mình. Không phải phiên bản hoàn hảo, mà là phiên bản thật nhất: có tổn thương, có lặng im, có những giấc mơ chưa kịp lớn.
Và tôi viết. Không phải để được đọc, mà để được sống lại. Mỗi câu chữ là một nhịp thở, một bước chân, một cái chạm nhẹ vào ký ức. Tôi không cần ai hiểu hết. Chỉ cần ai đó, ở đâu đó, đọc và thấy mình trong đó.
Nếu bạn đang sống giữa những ngày không tên, hãy biết rằng: bạn không cô đơn. Có một người, ở một góc nhỏ nào đó, cũng đang viết về bạn.
Nhận xét
Đăng nhận xét